Mỗi công việc có hạnh phúc riêng của nó. Với người có tới phần lớn thời gian ở trong bệnh viện như chúng ta sẽ không ít lần tự mình mỉm cười và hân hoan niềm vui nào đó khi nhìn những bệnh nhân tiến bộ hàng ngày, thoát ra dần khỏi bệnh tật. Với tôi, mỗi lần như thế, ngoài niềm vui kia còn là những bài học cho bản thân.
Em – một cậu bé đặc biệt với tôi. Hai tháng gặp lại em, trông em rắn rỏi hơn hẳn. Em trở lại để ghép tế bào gốc lần 2. So với lần trước trông em khác hơn nhiều, em đang tập kéo tạ để tập mạnh cơ.
Sinh ra không may mắn với em khi bị ngạt trong sinh, em mắc phải căn bệnh bại não thể co cứng. Tay chân em co quắp, khả năng vận động kém, sinh hoạt cá nhân hay chuyện đi lại hoàn toàn phải nhờ vào ba mẹ giúp. Thậm chí ngay cả diễn đạt ý để nói chuyện với người khác em thực hiện rất khó khăn, thời gian đầu chẳng ai hiểu được em. Mỗi âm thanh phát ra như thể đó là toàn bộ sức lực của cả cơ thể em phải dồn sức vào đó, gồng cứng toàn bộ.
Qua những gì ba mẹ em kể, tôi biết em đặc biệt lắm em ạ. Em không đến trường mà tự học ở nhà. Một mình em chẳng có bạn bè vui chơi cùng, em dành thời gian với máy tính; không thể sử dụng chuột và bàn phím bằng tay, em dùng bằng ngón chân. Thật đặc biệt!
Em tự tìm hiểu và em có kiến thức rất giỏi về chứng khoán. Không rõ em có khả năng về chứng khoán đến mức nào nhưng nhìn vào sự cố gắng của em mỗi ngày thấy em hơn biết bao người khác vì nghị lực phi thường. Mỗi ngày em cố gắng là mỗi ngày em làm ba mẹ mình hạnh phúc, là mỗi ngày em sống thật ý nghĩa.
Tôi đã từng đọc đâu đó rằng: “ Nếu cuộc đời có số phận thì hãy làm chủ số phận đó”. Em là một minh chứng rõ ràng cho việc có thể làm chủ số phận. Với tôi, em là tấm gương, là động lực để cố gắng ngày một nhiều hơn.
Còn bạn, bạn nghĩ gì về tương lai và số phận của mình? Hãy tin rằng, cuộc sống dù có thể không công bằng khi khởi đầu nhưng chỉ cần bạn sống khác đi, mọi thứ sẽ thay đổi. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, hãy luôn giữ nụ cười lạc quan, bạn nhé! Bởi vì không có đớn đau nào lại không thể vượt qua.